Truyện Ngắn - Người Đàn Ông Vĩ Đại Nhất Đời Tôi
Kí ức của tôi về một người đàn ông to cao, bế trên tay cô bé nhỏ nhắn và cười rạng rỡ đến rơi nước mắt khi tìm được cô gái nhỏ bị lạc. Đứa trẻ dù chưa đủ lớn nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của ông- Người cha vĩ đại nhất trên đời.
***
Kí ức của tôi về bài văn đầu tiên tôi tả về người tôi yêu nhất hồi còn lớp một "Bố em ban ngày làm việc vất vưởng, ban đêm bố em còn đi đánh tủm. Em thương bố em lắm"
Không phải là một anh hùng hay diễn viên nổi tiếng nào cả, ông chỉ là người đàn ông bình thường với cuộc đời bình thường như bao người khác...
Tôi cũng chỉ nhớ mang máng có ai đã từng nói "ngước nhìn cửa sổ xe bus làm người ta nghĩ đến chuyện đời nhiều hơn".
Đối với một người thường đi lại bằng phương tiện ấy thì điều đó luôn đúng dù trong bất kể hoàn cảnh nào. Hôm nay cửa sổ xe bus làm tôi nhớ nhiều đến người ấy... Người đáng lẽ ra sẽ chẳng bao giờ có thể xa tôi nhưng lại bỏ đi không một lời từ biệt. Người đáng lẽ ra tôi sẽ phải trả rất nhiều cái nợ ân tình mà người ấy đã dành cho tôi trong suốt cả kí ức của cuộc đời. Trên xe bus, tôi bỗng nhiên nhớ lại nhiều kí ức: vui vẻ và u sầu....
Kí ức của tôi về một người đàn ông to cao, bế trên tay cô bé nhỏ nhắn và cười rạng rỡ đến rơi nước mắt khi tìm được cô gái nhỏ bị lạc. Đứa trẻ dù chưa đủ lớn nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của ông- Người cha vĩ đại nhất trên đời. Người cha đó chưa từng nhỏ một giọt lệ rơi mà sao cô thấy khóe mắt ông còn ướt.
Kí ức của tôi về bài văn đầu tiên tôi tả về người tôi yêu nhất hồi còn lớp một "Bố em ban ngày làm việc vất vưởng, ban đêm bố em còn đi đánh tủm. Em thương bố em lắm". Ông đọc xong, cười sằng sặc hôn lấy hôn để đứa con gái. Con bé ngây thơ viết còn sai chính tả- Vất vưởng của bé là vất vả, còn đánh tủm là đi đánh bài, thế mà không cần lời giải thích nào ông vẫn hiểu.
Kí ức của tôi về những mùa đông rét buốt, người đàn ông xoa tay cho tôi trong chăn, mùa đông lạnh, tay tôi còn lạnh hơn, ông cứ xoa cho ấm lại rồi dịu dàng nói:" Tay con sao lạnh thế, nhớ đeo thêm bao tay".
Kí ức lại về những lần tôi bệnh, ông khám cho tôi, bắt tôi uống thuốc, thuốc đắng tôi không uống, mếu máo khóc. Ông dỗ dành:" Uống đi, bố có kẹo cho con ngậm này, uống ực một phát là hết đắng ngay, nếu đắng thì ngậm kẹo hết đắng".
Nhớ những lần tôi đi học thêm, ông luôn chở tôi đi, đón tôi về bất kể nắng mưa. Học thêm không có thời gian về nhà, ông toàn chở tôi đi ăn. Nhớ có lần, gọi cho tôi ăn nửa con gà, tôi đưa cho ông cái đùi, ông lắc đầu nói: "Con ăn đi, ăn cho khoẻ mà còn học tiếp. Bố còn để bụng về ăn với mẹ". Tôi biết ông yêu mẹ lắm và cũng yêu tôi vô cùng tận.
Thương tôi là thế, nhưng ông cũng là người nghiêm khắc. Và cũng chỉ đánh tôi hai lần trong suốt cuộc đời ông:
Lần đầu tiên do ham chơi điện tử bị ông bắt gặp, quất cho hai roi rồi bắt úp mặt vào tường không cho ăn cơm. Nói thế thôi nhưng ông vẫn để phần cơm cho tôi và không quên nhắc mẹ lấy dầu xoa cho tôi.
Ngày ông mất, tôi cũng không được cho hay. Mọi người nói bố tôi đang ở bệnh viện sức khỏe yếu, còn tôi cứ lạy trời lạy phật giúp bố qua khỏi, nếu cho tôi giảm chục năm tuổi thọ tôi cũng cam lòng mà trời không nghe, không ai nghe lời tôi nói cả. Tôi khóc nhiều vì ông thật độc ác, bỏ tôi đi khi tôi chưa làm gì được cho ông. Nếu ông còn sống thì bây giờ sẽ hạnh phúc hơn không?
Tôi muốn ông quay lại, ngay lúc này, ngay bây giờ để nghe tôi kể chuyện, chuyện trên lớp, ở trường hay những điều tôi thường giấu.
Tôi muốn ông quay lại để khi đi lên xe bus, khi chỉ còn một chiếc ghế, tôi sẽ mời ông ngồi còn tôi sẽ rất vui vẻ mà được đứng.
Tôi muốn ông quay lại để thưởng thức tài nấu ăn của tôi. Con gái bố đã hết vụng rồi còn biết nấu ăn nữa đấy. Chắc lúc ấy ông sẽ vui lắm lắm.
Tôi muốn ông quay lại để tôi được đấm bóp, được nhổ tóc bạc cho. Chẳng phải bố vẫn thích thú gọi con để nhổ tóc bạc cho bố hay sao?
Tôi muốn ông quay lại để gom hết tiền lì xì tết cho ông đánh bài. Bố vẫn nhớ luôn trả tiền lãi cho con khi bố đánh thắng và tặng con vài cái bánh cốm khi con ngồi bên đúng không?
Tôi muốn ông quay lại để được nhường đồ ăn ngon nhất cho ông, để mua đồ cho ông mặc, để được ông chở đi chơi sau mỗi cuối tuần...
Và tôi muốn ông quay lại để được tự hào thốt lên: Vâng, đây là bố tôi đấy, người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời, người luôn dành cả cuộc đời để cho chúng tôi!
Điều cuối cùng khi ông quay lại, tôi sẽ nói với ông rằng: Bố ơi, con yêu bố nhất
***
Kí ức của tôi về bài văn đầu tiên tôi tả về người tôi yêu nhất hồi còn lớp một "Bố em ban ngày làm việc vất vưởng, ban đêm bố em còn đi đánh tủm. Em thương bố em lắm"
Không phải là một anh hùng hay diễn viên nổi tiếng nào cả, ông chỉ là người đàn ông bình thường với cuộc đời bình thường như bao người khác...
Tôi cũng chỉ nhớ mang máng có ai đã từng nói "ngước nhìn cửa sổ xe bus làm người ta nghĩ đến chuyện đời nhiều hơn".
Đối với một người thường đi lại bằng phương tiện ấy thì điều đó luôn đúng dù trong bất kể hoàn cảnh nào. Hôm nay cửa sổ xe bus làm tôi nhớ nhiều đến người ấy... Người đáng lẽ ra sẽ chẳng bao giờ có thể xa tôi nhưng lại bỏ đi không một lời từ biệt. Người đáng lẽ ra tôi sẽ phải trả rất nhiều cái nợ ân tình mà người ấy đã dành cho tôi trong suốt cả kí ức của cuộc đời. Trên xe bus, tôi bỗng nhiên nhớ lại nhiều kí ức: vui vẻ và u sầu....
Kí ức của tôi về một người đàn ông to cao, bế trên tay cô bé nhỏ nhắn và cười rạng rỡ đến rơi nước mắt khi tìm được cô gái nhỏ bị lạc. Đứa trẻ dù chưa đủ lớn nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của ông- Người cha vĩ đại nhất trên đời. Người cha đó chưa từng nhỏ một giọt lệ rơi mà sao cô thấy khóe mắt ông còn ướt.
Kí ức của tôi về bài văn đầu tiên tôi tả về người tôi yêu nhất hồi còn lớp một "Bố em ban ngày làm việc vất vưởng, ban đêm bố em còn đi đánh tủm. Em thương bố em lắm". Ông đọc xong, cười sằng sặc hôn lấy hôn để đứa con gái. Con bé ngây thơ viết còn sai chính tả- Vất vưởng của bé là vất vả, còn đánh tủm là đi đánh bài, thế mà không cần lời giải thích nào ông vẫn hiểu.
Kí ức của tôi về những mùa đông rét buốt, người đàn ông xoa tay cho tôi trong chăn, mùa đông lạnh, tay tôi còn lạnh hơn, ông cứ xoa cho ấm lại rồi dịu dàng nói:" Tay con sao lạnh thế, nhớ đeo thêm bao tay".
Kí ức lại về những lần tôi bệnh, ông khám cho tôi, bắt tôi uống thuốc, thuốc đắng tôi không uống, mếu máo khóc. Ông dỗ dành:" Uống đi, bố có kẹo cho con ngậm này, uống ực một phát là hết đắng ngay, nếu đắng thì ngậm kẹo hết đắng".
Nhớ những lần tôi đi học thêm, ông luôn chở tôi đi, đón tôi về bất kể nắng mưa. Học thêm không có thời gian về nhà, ông toàn chở tôi đi ăn. Nhớ có lần, gọi cho tôi ăn nửa con gà, tôi đưa cho ông cái đùi, ông lắc đầu nói: "Con ăn đi, ăn cho khoẻ mà còn học tiếp. Bố còn để bụng về ăn với mẹ". Tôi biết ông yêu mẹ lắm và cũng yêu tôi vô cùng tận.
Thương tôi là thế, nhưng ông cũng là người nghiêm khắc. Và cũng chỉ đánh tôi hai lần trong suốt cuộc đời ông:
Lần đầu tiên do ham chơi điện tử bị ông bắt gặp, quất cho hai roi rồi bắt úp mặt vào tường không cho ăn cơm. Nói thế thôi nhưng ông vẫn để phần cơm cho tôi và không quên nhắc mẹ lấy dầu xoa cho tôi.
Ngày ông mất, tôi cũng không được cho hay. Mọi người nói bố tôi đang ở bệnh viện sức khỏe yếu, còn tôi cứ lạy trời lạy phật giúp bố qua khỏi, nếu cho tôi giảm chục năm tuổi thọ tôi cũng cam lòng mà trời không nghe, không ai nghe lời tôi nói cả. Tôi khóc nhiều vì ông thật độc ác, bỏ tôi đi khi tôi chưa làm gì được cho ông. Nếu ông còn sống thì bây giờ sẽ hạnh phúc hơn không?
Tôi muốn ông quay lại, ngay lúc này, ngay bây giờ để nghe tôi kể chuyện, chuyện trên lớp, ở trường hay những điều tôi thường giấu.
Tôi muốn ông quay lại để khi đi lên xe bus, khi chỉ còn một chiếc ghế, tôi sẽ mời ông ngồi còn tôi sẽ rất vui vẻ mà được đứng.
Tôi muốn ông quay lại để thưởng thức tài nấu ăn của tôi. Con gái bố đã hết vụng rồi còn biết nấu ăn nữa đấy. Chắc lúc ấy ông sẽ vui lắm lắm.
Tôi muốn ông quay lại để tôi được đấm bóp, được nhổ tóc bạc cho. Chẳng phải bố vẫn thích thú gọi con để nhổ tóc bạc cho bố hay sao?
Tôi muốn ông quay lại để gom hết tiền lì xì tết cho ông đánh bài. Bố vẫn nhớ luôn trả tiền lãi cho con khi bố đánh thắng và tặng con vài cái bánh cốm khi con ngồi bên đúng không?
Tôi muốn ông quay lại để được nhường đồ ăn ngon nhất cho ông, để mua đồ cho ông mặc, để được ông chở đi chơi sau mỗi cuối tuần...
Và tôi muốn ông quay lại để được tự hào thốt lên: Vâng, đây là bố tôi đấy, người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời, người luôn dành cả cuộc đời để cho chúng tôi!
Điều cuối cùng khi ông quay lại, tôi sẽ nói với ông rằng: Bố ơi, con yêu bố nhất
Cùng Chuyên Mục
›› Thử Yêu Lần Nữa
• 2013-05-30 / 14:02:06
›› Ai Từng Là Con Nít
• 2013-05-30 / 14:00:20
›› Người Đàn Ông Vĩ Đại Nhất Đời Tôi
• 2013-05-30 / 13:59:37
›› Thu Không Anh
• 2013-05-30 / 13:37:55
›› Truyện Nụ Hôn Đầu Đời
• 2013-05-30 / 12:44:57
›› Cô Gái Làm Nghề Thử Trai Bao
• 2013-05-30 / 12:44:21